Mưa
Sài Gòn mưa. Cơn mưa dai dẳng kéo về những suy nghĩ vu vơ về quá khứ – những kỉ niệm không tên và những mối tình của một thời xa vắng.
Nhấp một ngụm cà phê, rít một hơi thuốc và bật vài bản nhạc cho căn phòng đỡ trống vắng. Giọng hát Khánh Ly nhẹ nhàng mà da diết:
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ.
Ôi! những dòng sông nhỏ – lời hẹn thề là những cơn mưa.
Chẳng trách sao thằng bạn cứ gọi mình là “ông già cuối cùng của thế kỉ”, hay hoài niệm và cỗ lỗ như mấy viên gạch đóng rêu trong chùa.
——————————–
Thôi, phải quay lại làm việc đã. Lãng … xẹt vậy đủ rồi. 🙂